Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014

[MAKOHARU - FANFICTION] DRABBLE 1

MAKOHARU - DRABBLE 1 
AUTHOR: Tạp Vụ Chan
BETA: Makkou 
Rating: PG13 
*Chú thích: Drabble là một dạng fiction dài trong khoảng 100 từ, không có tiêu đề (như fic). Drabble thường ngắn gọn nhưng dài hơn đoản văn một tí

Drabble được sinh ra do nửa đêm nóng trong người ngủ không được của 2 con ad, chúc các bạn vuôi, nhớ để lại cmt (kể cả ném đá) nha =]]]]]


-------------------- 





Matsuoka Rin chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình bị say xe.


Thật đó, người hoàn hảo thế này mà nôn thốc nôn tháo khi đi ô tô thì còn gì là mặt mũi.


Nhưng vì một lí do hết sức ngớ ngẩn – mà thực ra không phải anh chưa từng đề phòng, chỉ là không nghĩ rằng sức đề kháng của mình sau bao năm tiêm vắc xin chống ói cầu vồng lại yếu đến như vậy, hình tượng của một hot boy toàn năng đã sụp đổ trước hàng chục cặp mắt đi xe bus lúc đó, và thánh thần ơi đừng ai chụp lại đăng lên facebook hay twitter, cái sự nghiệp pro của anh sẽ đi tong mất.

Lạc đề rồi ! Tóm lại thủ phạm gây rắc rối cho anh chính là hai thằng bạn thuở nhỏ đang ngồi bên cạnh, Tachibana Makoto và Nanase Haruka.

Ba người cùng ngồi hàng ghế cuối, và cái đứa mặt than tóc đen yêu nước yêu cá thu hơn mạng đang dựa vào vai tên cao lớn áo xanh trong đầu ngoại trừ HaruHaruMeò cũng là HaruHaruHaru đã ngủ gật từ lúc nào.

Urgg … dạ dày ơi cố lên em, đừng làm anh mày mất mặt nữa.

Lẽ ra sau khi chứng kiến màn đoàn tụ sến rện ở sân bay, Rin đã phải tìm cớ mà chuồn về riêng để tránh cái tình trạng da gà nổi khắp người dạ dày lúc nào cũng chực chảy ngược lên cổ họng này.
Nhưng Haru chết tiệt với cái thói quen ngại-bm-ai-mà-thổ-lộ-được hướng cái ánh mắt cầu xin về phía anh, và cái đờ-mờ-lòng-cảm-thông-thằng-bạn-sợ-chồng-nó-giận tự dưng nổi lên không kiểm soát được, Rin đành lết cái xác theo hai đứa một xanh một đen sóng vai nhau bước lên xe bus.

Và cuộc hành trình của bữa ăn trên máy bay đi ngược từ dạ dày qua cổ họng và ra ngoài cửa sổ xe bus bên trong Rin bắt đầu.

-----------

 Xe bus không đông lắm, nhưng những chỗ cạnh cửa sổ thì chỉ còn hàng ghế cuối, và tất nhiên cái thằng đầu óc lúc nào cũng trên mây kia sẽ chọn chỗ đó để nhìn con chim ưng chẳng-hiểu-sao-lúc-nào-cũng-bay-khi-nhìn-lên-trời. (Anime logic =]]]]) 

Sau khi cậu ta yên vị ngồi xuống thì hướng ánh mắt về phía Makoto, cái người có vẻ lý trí hơn và bình thường hơn (trừ cái mớ HaruHaruHaru trong đầu, tất nhiên). Lúc đó cậu ta quay lưng về phía anh, nhưng anh đảm bảo cậu ta cười ngu trước khi bước tới ngồi xuống cạnh Haru.

Được rồi, anh có hơi nặng lời, nhưng thật sự, cái ranh giới giữa cười hiền lành và cười ngu nó mỏng manh lắm, và khi dính tới Haru thì nó còn mỏng hơn màng xà phòng (cái thứ vốn đã mỏng hơn sợi tóc 5000 lần).

Quay trở lại câu chuyện(lạc đề ghê hồn =]]]), ờ thì lúc này Rin mới chỉ nổi da gà thôi, chứ bữa ăn trong dạ dày anh vẫn còn ngoan lắm. Haru theo lệ cũ vẫn chống cằm quay mặt ra ngoài cửa sổ, cơ mà trông cậu ta có vẻ bồn chồn, hừ, muốn nói gì thì phun ra đi, tính để dành đến bao giờ.


“Ừm … ở Úc có nhiều thứ đặc biệt chứ ?”

Makoto tỏ vẻ bình thường mà hỏi, hừ, rõ ràng là muốn cho Haru cảm thấy dễ chịu hơn. Cơ mà không có chuyện đó đâu, chẳng mấy khi có điều kiện để chọc ngoáy Haru, anh đây nhất định phải tranh thủ mới được. Trả đũa thằng lỏi dám khoe khoang về chồng nó với mình nữa chứ

“Tất nhiên là rất nhiều rồi, nhất là khi Haru đi tới một nơi xa mà không có cậu, Makoto.”

Cái tay chống cằm của Haru khẽ run một chút, nhưng đôi mắt vẫn chẳng biểu hiện gì. Hehe, mới chỉ bắt đầu thôi, để tôi coi cục băng di động như cậu bị nung tan thế nào.

“Ở Úc có rất nhiều đài phun nước, và cậu biết đấy, Haru thì…” – Rin cố tình nói chậm lại, nhìn Makoto cười nhếch mép.

“Eh ?! Cậu ấy lao xuống đó hả ?! Haru !” – Makoto quay sang người bên cạnh, “Cậu có thể bị bắt vì tội lột đồ và phá hoại của công đấy !”

“Tớ.không.lao.xuống.”

“Nhưng mà –”

“Cậu ta không lao xuống. Cái thứ nước yêu quý ngay trước mắt nhưng cậu ta không thèm nhảy vào vì còn mải nghĩ tới người khác.”

Ồ ồ ồ, ai đó đã dời sự chú ý khỏi cái cửa sổ và quay sang lườm anh rồi. Xin lỗi chứ cái sự lườm của cậu may ra có tác dụng với Makoto, chứ bảo tôi khép miệng thì còn lâu nhé.

“Cả một bãi biển rộng lớn xanh ngắt mà cậu ta còn không thèm ngó ngàng tới thì nói gì mấy cái bể phun nước bé tí ấy.”

“Sao cơ ?!”

Haru nhíu một bên lông mày, nhìn chằm chằm Rin. Ái chà, tăng mức độ doạ dẫm rồi đây. 

“Đó là … lần đầu tiên …” – Rin để hai tay ôm lấy cơ thể, bắt chước giọng điệu và động tác của Haru lúc đó, “bọn này cãi nhau”.

“Rin.” – Haru hơi gằn giọng.

Mặt Makoto đã bắt đầu xuất hiện mấy vạch đỏ như thiếu lữ trong mấy bộ shoujo manga. Haru thì cắn môi không dám nhìn người ta, chỉ có trừng mắt ra vẻ nói-thêm-câu-nữa-thì-coi-chừng-bố-bẻ-nanh-mày.

Mà đối với Rin thì, những thứ đó chả bao giờ đủ để đe doạ.

“Cậu ta không mặc quần bơi, không mang theo một cái nào luôn, chỉ vì mải suy nghĩ về cuộc cãi cọ đầu tiên trong đời đó.”

Ù uôi, trái cà chua chín cũng không đỏ được như cậu bây giờ đâu Makoto. Chậc, vẫn dễ trêu như ngày nào. Tay thì nắm áo xoắn xoắn, cái đờ, tôi thật không hiểu sao cái thể loại này lại đè được người, à không, tôi không có ý gì đâu, cơ mà tôi nghĩ cái gì cũng có nguyên nhân của nó, đào sâu thêm chỉ tổ bị Haru siết cổ hoặc dìm chết thôi.

Mà nhắc đến Haru, oh my god, cậu ta điên lên rồi, mây mù tụ đầy trên đầu kìa. Rin không thèm nhịn cười, rất đàng hoàng cười đểu hai tên ngốc, dựa lưng và hai khuỷu tay lên thành ghế đằng sau ra dáng tên boss nào đó mới thắng được một ván bài lớn.


------------  


Nghĩ lại thì, nếu lúc thấy mây đen bâu trên đầu Haru, Rin biết đường mà bỏ chạy thì không đến mức ngồi hối hận như bây giờ.

Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến




“Makoto. Tớ đói.”

“A ? À, ừm – ừ, tớ có mang ít bánh đây, đoán là cậu không thích đồ ăn máy bay nên đã dự phòng.”. Makoto luống cuống chân tay lục trong cái cặp mang theo, lấy ra hai cái bánh dưa đưa cho Haru.

“Nước.”

“Đây.” – Mở sẵn nắp chai.

Nhưng Haru không hề có ý định đón lấy chai nước như cái bánh, mà rất từ tốn bóc bọc ni lông. Cậu ta hơi liếc sang Rin, và nhếch một bên mép lên với vẻ đắc ý kiểu đừng-lo-ta-đây-sẽ-mai-táng-cho.
Và dạ dày của Rin bắt đầu sôi lên.

“Eh ? Ừm … Ha-Haru, cậu có thể tạm bỏ cái bánh sang một bên – à không ý tớ là … ừm …”

Makoto nói câu này đá từ kia, có vẻ như đã đọc được cái gì đó trên mặt Haru, và trời đánh thánh đâm cái khả năng đọc suy nghĩ Haru của cậu, Makoto, tại sao không chia cho người ta một ít để biết đường mà tránh xa cái bẫy của cậu ta chớ !

“Makoto. Nước.” – Haru lặp lại lần nữa.

Makoto lúng túng, đảo mắt nhìn xung quanh xe, thấy không ai chú ý thì hơi thở dài, rồi đưa chai nước đến bên miệng Haru, khẽ nghiêng để nước chảy vào trong.

Ọc ọc ọc. Cái dạ dày tội nghiệp bắt đầu ý kiến, có khả năng phản động đang gào thét trong bụng Rin. Cái *beeeep* gì thế ? Cậu là trẻ sơ sinh hay người tàn tật hay sao mà phải để người khác giúp uống nước ?! Chưa kể–

“A, chảy ra ngoài rồi !” – Makoto với vào trong túi quần lấy ra tập khăn giấy. “Quay mặt ra đây để tớ lau cho nào.” 

 Haru nghiêng đầu, để Makoto lau bên mép dính nước. 

Ọc ọc ọc ọc ọc. Bình tĩnh nào Rin ! Hai đứa chúng nó đâu phải lần đầu tiên làm trò này trước mặt bàn dân thiên hạ ! Ừ thì trước đây Makoto chỉ đưa khăn giấy còn Haru nhận lấy tự lau, lần này… kể cả thế cũng–

*Chụt*

Mớ đồ ăn trên máy bay của Rin bắt đầu hành trình trôi ngược lên cổ họng. Haru – cái tên chết tiệt có biết đây là đâu không mà ngang nhiên hôn tay Makoto ngay trên xe bus hả ?! Tuy chỉ là tay thôu, tuy không ai thấy, tuy tuy tuy–

“Haruuu !!!”

“Làm sao ?”

“Ở đây không nên–”

“Có vấn đề gì chứ ? Cậu vẫn làm thế mỗi khi tớ nấu cá thu cho cậu xong.”

“Nhưng mà đó là khi ở nhà !”

“Hôm đó chỗ đông người cậu kéo tớ vào hẻm–”

“UWWWAAAA!!! HARUUU!!!”

Rin lấy tay ôm chặt miệng. Chúa ơi ! Thánh thần ơi ! Thiên địa ơi ! Ai cũng được ! Xin hãy giúp con kiềm chế cơn nôn này ! Con hứa sẽ trả ơn và đền đáp thành tâm–

“Vậy tức là Makoto hôn thì được ? Hôn tớ đi.”

“EHHH ?!”

“Nhanh lên trước khi tớ đổi ý nhắm vào chỗ khác.”

“Haruuuu !!!”

“Hm …?” – rất tự nhiên ghé mặt sát lại gần.

Từ góc này Rin không nhìn được mặt Makoto, nhưng hai vành tai đỏ lừ của cậu ta cho thấy khuôn mặt cũng chẳng khá hơn. 

Và bữa ăn trên máy bay của của Rin bay ra ngoài cửa sổ ngay khoảnh khắc Makoto cúi xuống chạm môi vào Haru.

Đột nhiên cậu cảm thấy thông cảm cho việc phá đám của Kisumi. 


---

Xe bus chuyển hướng, ánh mặt trời chiếu thẳng về phía ba người đang ngồi. Màu nắng in lên khuôn mặt say ngủ của Haru, hằn từng đường nét thư giãn, khác hẳn với sự căng thẳng không yên của cậu ấy khi ở Úc. Tất nhiên rồi, con người ta ngủ ngon hơn khi “về nhà”.

Ngày xưa, cậu ta tới CLB bơi và nói “Tadaima”. Haru luôn nghĩ rằng chỉ cần có nước và bạn bè, thì đó là “nhà” của cậu, chứ không phải căn phòng lạnh lẽo bị bố mẹ bỏ mặc từ nhỏ.

Nhưng khi từ Úc trở về, đôi mắt cậu ấy bừng sáng khi nghe câu “Okaeri” từ Makoto. “Nhà” của cậu ta chưa bao giờ khép lại, bởi Makoto vẫn luôn đợi ở cánh cửa chính rộng mở đó. Nhẹ nhõm lắm nhỉ, chắc Haru luôn lo lắng căn nhà mà cậu ta bỏ lại sẽ không còn như trước nữa, nên mới bồn chồn không yên, cứ như ngồi trên đống lửa. Giờ thì vui vẻ rồi, còn được thể dằn mặt mình nữa chứ.


Urgghh, Sousuke, cậu thì sao ? Không định đón người ta về hả ? Tớ cũng muốn cái cảm giác được nửa còn lại đợi chờ ở nhà lắm chứ!!

Rin quay đi, hơi nghiêng đầu hướng ra cửa sổ, từng sợi tóc xoã xuống che đi bên mặt hơi đỏ khi hình ảnh ai kia xuất hiện trong đầu, mỉm cười. 

End. 

1 nhận xét:

  1. Hay quá ad ơi~~
    Mako kiểu bị xấu hộ còn Haru lạnh băng đấng iu >.<
    Chỉ khổ bợn Rin hehe :'3
    Viết thêm nhiều nhiều mềnh là mềnh ủng hộ!!~~~ >.<

    Trả lờiXóa