Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2015

[Fanfiction] 2 / 13 189 000 (chap 3)



(Ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)

[Fanfiction]

2 / 13 189 000

Author: tothemoon
Rating: R18
Thể loại: Fluff và smut, angst nhẹ, ít H

Tình trạng: Đang tiến hành
Translated: Iwatobi-chan
Beta: Ellen

Giới thiệu: Cuộc sống của hai bạn trẻ tại thành phố phồn hoa Tokyo dưới góc nhìn của Haruka.

http://archiveofourown.org/works/2367782
(Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, xin đừng mang đi cho đến khi có sự cho phép của tác giả và người dịch.)





*****

Tóm tắt: Tình yêu ngập tràn những tiếng thở dài nặng nhọc cùng những hơi thở mà bạn chẳng bao giờ kiểm soát nổi.




Chương 3: Khó thở




HỒ SƠ VẬN ĐỘNG VIÊN: BÍ ẨN ĐẰNG SAU NANASE HARUKA

Xuất bản ngày 5/6/2015, 09:00 JST

Nanase Haruka, một vận động viên đang hướng tới con đường chuyên nghiệp, đã nhanh chóng nhận được sự chú ý bởi dáng bơi tuyệt đẹp cùng  thành tích 100 mét nam đầy hứa hẹn của mình. Được chiêu mộ kể từ năm ba trung học ở Iwatobi, Nanase đã làm nhiều huấn luyện viên và những nhà tuyển mộ bất ngờ với lối bơi dễ dàng, không cần phải cố gắng khi ở dưới nước. Tuy vậy, những điều xung quanh ngôi sao tiềm năng của Olympic này vẫn còn là bí ẩn: Nanasa Haruka ai?

Khi được nói chuyện trực tiếp, cậu ta hẳn là một người ít nói. Cậu thích tính khúc chiết trong giao tiếp, tỏ ra vẻ chắc chắn về định hướng thể thao của mình và rời khỏi phòng phỏng vấn mà không nói gì nhiều, nhưng cậu cũng đã cố gắng trả lời được một số câu hỏi của chúng tôi. Vào thời gian rảnh, Nanase thích tắm bồn, cậu thể hiện tình cảm dành cho nước còn hơn cả hồ bơi, và món ăn ưa thích của cậu là cá thu.

Chúng tôi có hỏi cậu có dự định tham gia các sự kiện cho các kiểu bơi khác không vì cho đến giờ chúng tôi chỉ được ghi nhận về những cuộc đua bơi tự do của cậu ấy mà thôi. Và cậu ấy trả lời thế nào? “Tôi chỉ bơi tự do.” Lời đáp đơn giản của cậu ấy cho thấy được cậu đã tạo ra một kiểu bơi mà không cần phải cố gắng như thế nào, với việc trợ lý huấn luyện viên thêm vào: “Ở cậu ta không có một chút máy móc hay lý thuyết. Cậu ta sở hữu một bản năng tự nhiên khi ở trong nước, cứ như một con cá vậy.”

Mặc dù vậy, điều chúng tôi không rõ ở đây chính là lý do cậu ấy chọn đến Tokyo.

Đó là một câu hỏi thường tình chúng tôi hay đặt ra cho những vận động viên không đến từ khu vực Tokyo, và đây cũng chính là nơi sinh ra điều bí ẩn ở Nanase Haruka. Khi được hỏi “Tại sao cậu lại đến Tokyo?” cậu cho chúng tôi một câu trả lời không rõ ràng như thường lệ. Khi đào sâu hơn một chút, Nanase có một biểu cảm đau nhói mà trước đó hoàn toàn không có trong suốt buổi phỏng vấn. Hoàn toàn bị chìm đắm trong câu hỏi, không thể đưa ra câu trả lời, cậu ta đột nhiên rời khỏi văn phòng của chúng tôi mà không để lại bất kì lời nào.

Trong tất cả các hồ sơ vận động viên mà chúng tôi đã làm trong suốt các năm qua, Nanase chắc chắn là một trong những đối tượng bí ẩn nhất. Và câu hỏi này sẽ tiếp tục hiện diện khi chúng ta theo dõi con đường chuyên nghiệp của cậu ta ngày càng được bộc lộ: Tại sao lại là Tokyo?  



Hai mươi bảy

Haruka ở lại phòng thay đồ để nhặt hết các tờ báo bị bỏ lại khi những người khác đã đi khỏi.

“Tớ không cùng cậu ăn tối hôm nay được.” Cậu giải thích cho Makoto qua điện thoại trong khi nhét thêm một tờ nữa vào thùng rác.

À,” Makoto trả lời. “Không sao mà. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?

Haruka nhìn quanh phòng thay đồ. Vẫn còn vài tờ báo được đính trên tường, số khác thì nằm vương vãi dưới sàn nhà.

“Ừm… Không có gì đâu.” Haruka nói. “Tớ phải trực nhật.” Cậu trả lời nửa thật nửa dối.

Cậu thật ra chẳng phải dọn dẹp gì cả, nhưng cậu đã quyết định không để bất kì ai thấy được câu đùa đáng xấu hổ trên mục báo ấy. Những cậu trai khác trong đội của cậu, có hai mươi bảy người cả thảy, ít nhiều cũng đã xem qua đề mục này, và hầu hết đều đã hỏi vặn Haruka trong nhiều trường hợp cũng chỉ để biết thêm về nó. Có một tiền bối đã thật sự gọi cậu là chàng trai bí ẩn, và Haruka thì chỉ mong mình sẽ không phải gắn liền với cái tên đó. Chỉ nghe thôi cũng đủ thấy nó không được tử tế cho lắm.

Nhưng Haruka thật sự không quan tâm đến cái biệt danh ngớ ngẩn đó. Cậu sẽ cảm thấy khó chịu nếu cậu mãi mãi là chàng trai bí ẩn trong suốt cuộc đời sinh viên này. Nhưng điều khiến cậu bực mình nhất vẫn là việc mọi người bắt đầu đặt ra những câu hỏi cho cậu.

Tại sao lại là Tokyo? Đó là câu hỏi mà Haruka sẽ không bao giờ thành thật trả lời, hoặc ít nhất là không hét to lên cho tất cả mọi người biết.

 “Ồ, thế thì không sao. Tớ sẽ cố gặp cậu sau, nhé. Ta có thể cùng học hay gì đó đại loại vậy.” Makoto gợi ý. “Nếu như cậu muốn, tất nhiên.”

Một cảm giác lạ thường chợt đến, cảm giác mong muốn được ở gần Makoto hơn bất kì điều gì, nhưng cậu cũng muốn che giấu nó dưới bức màn vô tận ấy, chỉ khi nghĩ đến Makoto. Cậu thở dài, dạo này cậu có vẻ thở dài thường xuyên hơn mọi khi, nhưng cậu cố gắng để chiếc điện thoại xa khỏi môi cậu để Makoto không phải nghe thấy.

“Tớ muốn chứ.” Haruka nói. Thật lòng là vậy.

Tuyệt.” Makoto trả lời, giọng anh có vẻ nhẹ nhõng hẳn. “Tớ sẽ qua nhà cậu vài khoảng 8:30 nhé? Như vậy được không?

“Được. Tạm biệt.” Haruka nói.

 “Tạm biệt, Haru.” Makoto cúp máy và Haruka bắt đầu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình trong khoảng vài giây trước khi nhét nó vào cái túi áo hoodie của mình. Cậu nhặt một tờ báo lên, lật ra ngay đề mục của mình ở phần thể thao. Một bức hình của cậu khi còn ở trung học được đặt kế bên mục báo, bị chụp lén khi cậu không để ý ở giải khu vực. Ngay góc của bức hình, Haruka có thể tìm thấy đầu của Makoto, anh đang cười cái nụ cười mà ở đâu cậu cũng có thể nhận ra, nhưng vì hình của anh quá nhỏ nên sẽ chẳng ai để ý tới cả.

Haruka không thể ngưng lại dòng suy nghĩ: câu trả lời của các người ngay đây này, nhưng tôi sẽ không hé răng về nó đâu.

Với đôi mắt tiếp tục lia hết bức hình, Haruka quyết định vậy là đủ rồi. Cậu quăng tờ báo vào thùng rác cùng những tờ khác, cho đến khi phòng thay đồ trở nên hoàn toàn sạch sẽ.

Dù vậy, Haruka biết rằng cậu vẫn chưa xong việc. Vẫn còn nhiều tờ báo khác xung quanh khu vực này, đã được đọc qua rồi lại bị ném đi và rơi vãi khắp nơi, bị bỏ lại trên bàn trong các quán café và trên bậc thềm trước nhà. Câu hỏi chết tiệt đó đã được dấy lên rồi. Mọi người sẽ lại thắc mắc, tại sao lại là Tokyo?

Haruka chỉ mong rằng Makoto không nằm trong số đó.



Bốn

Mọi thứ thật dễ dàng khi chỉ có bốn người họ.

Vậy, Haru-chan, dạo này anh sao rồi?” Nagisa nói từ đầu dây bên kia.

“Ổn.” Haruka đơn giản trả lời. “Bận rộn.”

Anh phải cho em biết nhiều hơn thế chứ! Trường học thế nào? Cả việc bơi lội nữa? Ô, chờ đã, thế thức ăn ở đó ra sao? Anh có ăn được món nào ngon không?” Nagisa bắt đầu tuôn ra hàng loạt các câu hỏi mà Haruka không thể nào trả lời hết với cùng tốc độ đó, nhưng cậu đã phải bật ra một nụ cười nhỏ trước cậu bạn của mình.

“Tất cả đều ổn.” Haruka trả lời.

Thế còn Mako-chan?” Nagisa hỏi, rõ ràng cố tình nhấn mạnh khi nói đến tên Makoto. “Em lúc nào cũng gọi vào giờ học của ảnh…”

Haruka ngập ngừng khi cái tên Makoto được nhắc đến. “Cậu ấy ổn.”

“Cũng bận luôn à?”

“Ừm, cũng bận.” Haruka đáp lại.

“Hai anh vẫn ở bên nhau mà phải không?”

“Bên nhau?” Haruka thắc mắc.

“Như là… đi chơi với nhau nè.” Nagisa nói với chút ma mãnh. “Anh nghĩ em có ý gì khác à, Haru-chan? Đang giấu em điều gì à?”

“À.” Haruka nói.

“À? Trả lời gì mà chán thế. Trời ạ, anh đang làm em sợ đấy.”

“Bọn anh vẫn… đi chơi với nhau.” Haruka cuối cùng cũng trả lời.

“Tốt! Em cũng không mong điều gì hơn.”

“Ừm.” Haruka nói, mặt ửng lên.

Nagisa đang định nói gì đó, và Haruka có thể nghe thấy hơi thở của cậu như báo hiệu trước còn cả danh sách các câu hỏi mà cậu chuẩn bị hỏi tiếp, nhưng rồi cậu nghe được tiếng Rei đang la lớn từ xa.

“A, em phải học tiếp đây!” Nagisa nói với Haruka. “Ngày mai có một bài kiểm tra quan trọng. Ta nên webcam với nhau sớm hơn, cả bốn đứa mình! Tụi mình chưa từng thử nó trước đây, và em thì lại muốn nhìn mặt hai anh!”

“Được thôi.” Haruka đồng ý, dù rằng ý tưởng về webcam không làm cậu thích thú mấy.

“Tạm biệt, Haru-chan!” Ở phía sau, Haruka có thể nghe thấy tiếng Rei mắng Nagisa phải nghiêm túc hơn. Và sau đó là tiếng click kết thúc cuộc gọi từ phía Nagisa cùng â thanh của cuộc gọi kết thúc.

Cả bốn đứa mình. Haruka nghĩ về con số đó trong một lúc lâu. Đó là con số thuộc về Iwatobi, không phải ở Tokyo, nên cậu chưa bao giờ nghĩ về nó với chút ngờ vực. Nó gợi lại cho cậu sự dễ chịu cùng mùi nước clo và ánh mặt trời. Cậu nhớ những khi Rei than thở vì chiếc quần bơi thiếu tính nghệ thuật của cậu và những khi Nagisa đổ đầy tô mì của mình với bột dâu. Tất nhiên là có cả Makoto nữa, trong suốt kí ức của cậu, thực tế thì anh xuất hiện trong trí óc cậu nhiều hơn hẳn những người khác mỗi khi nhớ về quê nhà, nhưng không bao giờ là những thứ đặc biệt như tô mì đầy bột dâu của Nagisa. Đôi lúc, Makoto xuất hiện với khuôn mặt khuất bóng trên nền hoàng hôn màu hồng, hay là những lúc anh mỉm cười với cậu khi đứng ở bậc thềm cầu thang quen thuộc. Tất cả những gì Haruka biết rằng anh đã ở đây, bằng cách nào đó. Bất kể mọi cách.

Khi đó thật dễ dàng, khi chỉ có bốn người họ. Haruka, Nagisa, Rei, Makoto. Qua những cuộc lén lút đột nhập, cuộc phiêu lưu của họ, qua những thăng trầm họ cùng nhau vượt qua, Haruka không bao giờ phải đặt Makoto vào vị trí như bây giờ. Cậu đã không phải thú nhận bất cứ thứ gì bởi vì cậu cũng không chắc chắn phải bắt đầu từ đâu. Họ có một cuộc hội ngộ nho nhỏ ở sân bay, cùng đi dạo dọc bờ biển, hay những đêm tĩnh lặng tại nhà anh: những lúc như thế thật sự rất thoải mái, một tình cảm nhẹ nhàng thầm kín, một cảm giác thân thuộc ấm áp mà bạn không thể rũ bỏ nhưng cũng không thể định nghĩa. Đó là Iwatobi.

Còn tại đây, ở đất Tokyo này, Haruka biết rằng Makoto ở đây, trước mặt cậu và ở trung tâm trong lòng cậu. Cảm giác ấm áp đó sẽ không ở yên đây mãi—không, nó cần được đối chất.



Âm một

Phải gần mười giờ Makoto mới qua tới nhà cậu.

Haruka đang ngủ gà ngủ gật trong bồn thì nghe tiếng cửa đóng sầm lại. Makoto bước vào phòng tắm, trông có vẻ kiệt sức (theo một cách tích cực) như thể anh đã chạy suốt từ nhà ga đến đây. Điều này khiến Haruka tỉnh ngủ lần nữa.

Tất nhiên rằng Makoto sẽ bước vào phòng tắm. Theo cậu nhớ được thì hai người lúc nào cũng thế này.

“A, Haru, xin lỗi tớ đến trễ!” Makoto vừa nói vừa kéo Haruka khỏi bồn tắm. Haruka nắm lấy tay anh và cố gắng lơ đi một dòng điện đang chạy dọc sống lưng cậu ngay thời điểm đó, nhưng cậu biết rằng cậu không thể trấn áp được nó khi mà gương mặt của Makoto lúc này đang nở dần nụ cười ấm áp như thường lệ.

Không, Haruka nhận ra nó không giống như bình thường khi mà cậu nhìn ra đôi chân mày của anh cau nhẹ. Có chuyện gì đó đang làm anh ấy khó chịu. Phải có lý do để anh đến muộn thế này.

“Tàu điện đến trễ à?” Haruka hỏi, nhưng cậu biết chắc chắn có lý do gì khác nhiều hơn thế. Makoto rời khỏi phòng để Haruka mặc vào bộ đồ cậu đã để sẵn ở giỏ. Ở phía bên kia bức màn, Haruka có thể nghe thấy tiếng thở dài khá lớn của Makoto.

Khi thay đồ xong, Haruka biết rằng cậu nên đi ra gặp Makoto, nhưng khi đặt tay lên bức màn, chuẩn bị nhấc nó lên, cậu quyết định dừng lại. Haruka lùi lại và tựa mình vào bức tường gạch của nhà tắm, vươn tới mở khoá bồn rửa tay để Makoto không phải nghĩ gì khác. Haruka nhắm mắt lại, thở dài như Makoto làm khi nãy, để cho tiếng nước chảy che đậy hơi thở của mình. Cậu cần thêm một chút thời gian nữa. Chỉ một chút nữa thôi.

“Không, không phải thế.” Makoto nói.

“À,” Haruka nhẹ nhàng trả lời. “Vậy tại sao?”

Haruka kéo giãn cổ áo mình ra, đột nhiên cảm thấy việc mặc quần áo bó buộc cậu hơn bao giờ hết. Cậu hướng mắt nhìn về phía bồn tắm và thầm nghĩ có lẽ cậu nên nhảy vào đó thêm lần nữa, nhưng cậu không có hứng tắm như bình thường. Có tắm thêm lần nữa cũng chẳng có ích gì. Sức nóng kì lạ đang nhảy một điệu nhảy đùa cợt trong cơ thể cậu, lên rồi dọc xuống lưng, nhói nhoi phía sau tai và hút cạn mọi nguồn khí của cậu.

“Chuyện đó không quan trọng. Nè, trong đó ổn chứ?” Makoto nhanh chóng thay đổi chủ đề.

“Ừm.” Haruka nói dối, khoá vòi nước lại và nghiêng người về phía bồn rửa tay. Chỉ thêm một chút nữa thôi. Một chút nữa thôi. “Rốt cuộc là chuyện gì?” Haruka hỏi trong lúc cố gắng nén lại hơi thở của bản thân.

“Ừ thì… có người hẹn gặp tớ sau giờ học.” Makoto thú nhận. “Ý tớ là, đó là vì sao tớ đến trễ--“

Haruka vực bản thân khỏi bồn rửa. “Vậy là cậu đã hẹn hò.”

Toàn thân cậu đang run rẩy vì vài lý do nào đó, cứ như làn da của cậu sẽ tan chảy khỏi khung xương nếu như cậu không làm vậy. Không biết phải làm gì tiếp, cậu bắt đầu đi loanh quanh trong phòng tắm. Bồn tắm? Không, có tắm lần nữa cũng không thể giải toả giúp cậu được. Bồn chồn là từ có thể miêu tả cậu lúc này. Cậu chỉ nhìn lên bức màn, cách mà cậu đã tự tách mình khỏi Makoto qua hai mảnh vải ngu ngốc ấy, và cậu nghĩ cậu nên ra ngoài và gặp Makoto, cứ tưởng rằng chuyện đó sẽ dễ dàng, nhưng không hề.

“Không, Haru, cô ấy rất tử tế, nhưng tớ đã trả lời không, và cô ấy đã rất buồn nhưng cô ấy là một trong số bạn của tớ nên tớ không thể--“

“Cậu không cần phải nói dối.” Haruka cố gắng nói một cách bình thường hết sức có thể, tiến lại gần cửa ra vào, hướng đến bức màn, hai mảnh tấm vải ngu ngốc ấy.

“Tớ không nói dối.” Makoto hơi lên giọng. Sau đó anh lại im lặng, trong khoảng vài giây, và Haruka thật sự rất muốn biết xem mặt anh đang biểu cảm gì ngay lúc này. Gương mặt đó hợp với sự im lặng này đến mức nào? Haruka tiến gần đến bức màn, ngày càng gần hơn trong mỗi tích tắc, và đến khi cậu tính lật bức màn lên thì Makoto đã làm thế rồi.

“Haru, cậu đang… thật ư…” Makoto nói, những lời nói chốt lát bị nuốt chửng khi anh gần như đâm sầm vào Haruka. Họ không thật sự chạm vào nhau, nhưng cơ thể cả hai đang rất gần. Người Haruka vẫn còn ướt khi tắm lúc nãy, và căn phòng thì vẫn còn mùi hương của xà phòng và hơi nước, với một làn hơi ấm, trĩu nặng và dai dẳng. Makoto hoàn toàn quên mất mình định nói gì, anh liên tục đóng rồi lại mở môi cho những câu chữ không bao giờ thành lời, nhưng Haruka thì cũng chẳng khá hơn mấy.

“Makoto.” Giọng nói Haruka nhỏ nhẹ và gần như bị át bởi các tiếng ồn khác, nhưng cậu biết Makoto vẫn có thể nghe được. Makoto luôn lắng nghe Haruka.

Họ dựa mình gần nhau hơn, họ biết rằng họ sắp sửa ép bản thân mình vào người kia nếu cứ tiếp tục thế này, Makoto ngày càng cúi xuống vì anh thật sự ngày càng cao to hơn kể từ khi họ còn nhỏ, và Haruka cũng ưng thuận mà nâng cao đầu lên, rồi cậu cảm nhận được hơi thở của Makoto đang tiến gần, những hơi thở ngắn, hoảng loạn và nóng hổi khi tay anh vẫn còn đang giữ bức màn phía trên họ. Haruka thề rằng cậu có thể cảm nhận được làn môi của mình kẽ chạm vào môi của Makoto, rằng họ đang rất gần, khi một trong hai cái điện thoại của họ vang lên ầm ĩ.

Haruka và Makoto lập tức tách nhau ra. Makoto lấy lại tinh thần đủ để trả lời điện thoại trong khi Haruka cúi mặt quay vào phòng tắm. Cậu ngồi bệch xuống trước cái bồn, hất nước vào mặt mình để hạ nhiệt bản thân xuống. Cậu vẫn cảm thấy khó có thể mà thở được, và cậu vẫn đang hối thúc bản thân bình tĩnh lại hơn bất cứ thứ gì. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh nào.

“Haru này.” Makoto nói vọng vào từ cửa phòng, làm Haruka giật bắn mình lần nữa. Giọng anh bây giờ có pha lẫn giữa cả sự lo lắng và một chút ngượng ngùng. “Là Nagisa gọi… ừ,  tụi nó bảo muốn skype với tụi mình, nếu như cậu đồng ý.” Rõ ràng anh không có ý định nói về chuyện vừa xảy ra khi nãy. Vậy cũng ổn, ít nhất là với Haruka. Cảm giác tựa như  cậu đã chết đi sống lại ba lần liên tiếp rồi ấy chứ.

“À,” Haruka đơn giản trả lời. “Được thôi.”

Makoto thở dài. “Cậu… ở trong đó… không sao chứ? Tớ nghĩ, tớ… sẽ ra ngoài hít thở một lát. Tớ sẽ quay lại sớm thôi.”

Haruka vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cậu gật đầu trên cái bồn sứ ra hiệu cho Makoto là không sao cả. Cậu vươn người tới gần cái bồn đến mức mái tóc cậu bẻ gãy bề mặt nước, từng sợi, từng sợi tóc một, nhưng Haruka chẳng thể khiến bản thân làm gì khác ngoài việc ngồi yên tại vị trí ngay lúc này. Makoto bỏ mặc cậu lại mà không nói thêm một lời, và rồi tiếng đóng cửa sầm lại dần vang vọng trong căn hộ trống trải. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét