(Ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)
[Fanfiction]
2 / 13 189 000
Author: tothemoon
Rating: R18
Thể loại: Fluff và smut, angst nhẹ,
ít H
Tình trạng: Đang tiến hành
Translated: Iwatobi-chan
Beta: Tạp Vụ Chan
Giới thiệu: Cuộc sống của hai bạn
trẻ tại thành phố phồn hoa Tokyo dưới góc nhìn của Haruka.
http://archiveofourown.org/works/2367782
(Bản dịch chưa có sự cho phép của
tác giả, xin đừng mang đi cho đến khi có sự cho phép của tác giả và người dịch.)
*****
Tóm tắt: Cho dù có những người quen mới ở Tokyo, bạn cùng lớp, những người xa lạ hay hàng xóm, Haruka và Makoto luôn chọn ở bên nhau.
Chapter 1: Thế giới riêng
Một
Đôi lúc Haruka sẽ đi dạo dưới mưa
mà không cần dù, chỉ bởi vì cậu muốn cảm nhận sự khác biệt của nước mưa chạy
dài trên làn da cậu. Đó là điều mà cậu từng làm khi còn ở Iwatobi, dọc theo con
đập với biển kề bên mình, nhưng sau vài lần làm thế này ở Tokyo, với việc chạm vai người đi đường và phải nghe
những tiếng còi ô tô và những tiếng xì xầm vô nghĩa, cậu nhận ra việc đó khác hẳn
khi ở thành phố lớn này. Haruka dừng lại giữa vạch kẻ đường, nơi mọi người lướt
qua 2 bên cậu, vội vã lẫn vào nhau để đi tiếp. Cậu nhận ra rằng, chính cậu cũng
không biết mình đang đi đâu nữa.
Haruka nhìn qua 2 bên vai, chờ đợi
Makoto đến mắng cậu, rồi kéo cậu vào dù mình như anh ấy thường hay làm khi ở
Iwatobi, nhưng ngay bây giờ cậu lại bị nhấn chìm trong biển người lạ mặt. Với một
cái thoáng nhìn ra phía sau, không tìm thấy điều gì thu hút được mình, cậu quyết
định tiếp tục qua đường trước khi bản thân làm tắc nghẽn giao thông.
“Haru!”
Ngước mắt lên, Haruka thấy Makoto
đang chờ cậu ở phía bên kia đường. Anh ấy
đang chằm chằm nhìn Haruka, trên tay cầm một cây dù to đủ chỗ cho cả hai người.
Haruka bước đi nhanh hơn, tiến lại
chỗ người bạn thân của mình trong tíc tắc.
“Lại dầm mưa nữa à?” Makoto hỏi
cùng một cái thở dài. “Cậu sẽ bị bệnh đấy.”
Haruka nhún vai. “Tớ muốn cảm nhận
làn nước.”
“Cậu có thể ra hồ bơi mà.” Makoto
cười lớn. “Cậu thì lúc nào cũng nước.”
“Nhưng cái này—“
“Nó khác. Tớ hiểu.” Makoto tiếp lời cậu với một nụ cười nho nhỏ. “Tớ hiểu
mà.”
Họ bước tiếp cùng nhau, dọc theo
các dãy nhà thành phố xa lạ, nhưng Haruka không quan tâm lắm việc họ sẽ đi đến
đâu. Cậu thậm chí còn không tính gặp
Makoto hôm nay, thực tế thì họ đã không gặp nhau cả tuần rồi bởi vì những buổi
tập bơi và kiểm tra, nên cậu chấp nhận việc được đi cùng anh thế này như một đặc
ân thầm kín nho nhỏ.
Quả là một ngày buồn chán, màu xám
bao trùm khắp nơi và ẩm ướt một cách lầy lội khó chịu, nhưng được ở bên cạnh
Makoto cảm giác như ánh mặt trời đang khẽ chiếu lên mặt anh vậy.
“Làm sao cậu tìm được tớ?” Haruka
nhỏ nhẹ hỏi anh. Cậu còn không chắc là Makoto có thể nghe được câu hỏi không với
những tiếng ồn xung quanh thế này. Nhưng Makoto vẫn có thể nghe thấy cậu, bởi
vì anh luôn lắng nghe Haruka, và anh
chỉ nhún vai.
“Thành thật thì tớ cũng chẳng biết
nữa.” Makoto nói. “Tớ đã định gọi cậu
vào tối nay để hỏi xem cậu có muốn ăn tối cùng tớ không, nhưng sau đó tớ bắt gặp
cậu ở phía bên kia đường. Khá là may mắn, nhỉ?”
“Hm.” Haruka ậm ừ.
Chính xác là có khoảng 13,189,000
con người trong cái thành phố nhộn nhịp này, tất nhiên muốn tìm thấy Makoto cậu
phải đi đến những khu nhà và dãy phố nhất định. Haruka là một người không tin
vào những thứ gọi là may mắn, nhưng rồi
khi nghĩ đến những con số cao ngất ngưởng tới mức nào, cậu lại nép mình vào cây
dù một chút để gần Makoto hơn.
Trong cả 13,189,000 con người ở cái
thành phố vô hình này, cậu là người duy nhất được bước kề bước cùng Makoto.
Năm
Haruka hắt xì vào khăn giấy của
mình và từ cổ họng cậu phát ra một âm thanh nghe như một con đà điểu đang hấp hối
ở xa mạc khô hạn vậy. Cậu ngã người xuống giường, nhìn cái quần bơi mới tinh của
mình đặt trên chiếc balo cắm trại với một ánh mắt thèm khát, cái quần bơi mà cậu
được người bán hàng thuyết phục rằng nó sẽ vừa vặn một cách hoàn hảo. Nhưng tất
nhiên, có nó cũng như không thôi, cậu sẽ trở nên bệnh nếu rời căn hộ của mình để
mà làm những chuyện như bơi lội.
“Nè, Haru, uống thuốc nào.”
Và hiển nhiên, Makoto ở đây để săn
sóc cho cậu.
Haruka giấu mặt mình dưới gối và lắc
lắc cái đầu. Cậu ghét nhất là phải uống thuốc.
“Đây là hậu quả của việc dầm mưa
hôm qua đấy.” Makoto thở dài. “Tớ đã bảo cậu rồi mà.” Anh cười gợn đòn rồi ngồi
xuống sàn cạnh giường của Haruka, gần nơi mà cậu giấu khuôn mặt mình đi.
“Đừng nói nữa.” Haruka rên rỉ khó
khăn.
“Chúng ta đâu thể làm gì khác, phải
không?” Makoto cười nhỏ nhẹ. “Đây, lại gần đây chút nào.” Với chút sức lực còn
lại, Haruka làm theo lời anh.
Makoto nhẹ nhàng đặt tay mình lên
trán của Haruka, vuốt mái tóc Haruka sang một bên để có thể cảm nhận nhiệt độ của
cậu. Nhắm nghiền mắt mình lại, Haruka để mặc cho Makoto, không một chút phàn
nàn. Độ nóng trên mặt cậu bỗng nhiên tăng lên, và cậu có thể cảm nhận rằng hơi
thở mình ngày một trở nên nặng hơn nhưng cậu cho rằng đó là do bị bệnh mà thôi.
“Ah, chắc chắc là cậu bị sốt rồi.”
Makoto nói. “Để tớ đi lấy khăn cho cậu.” Và anh ấy đi ngay, bỏ mặc Haruka một
mình trong căn phòng một lúc lâu.
Nhắc mới nhớ, lẽ ra giờ này Makoto
phải ở trường đại học chứ. Tiếng bíp từ chiếc đồng hồ báo thức đặt ngay đầu giường
của Haruka đã khẳng định lại điều đó. Bây giờ đã là bốn giờ chiều ngày thứ ba.
Makoto thường hay ở trong thư viện vào khoảng thời gian này, cùng với bạn bè
anh quen được trong lớp học, than vãn về
việc giáo sư giảng bài quá nhanh hoặc ghi chú lại những thứ anh đã theo không kịp
trên lớp.
Haruka còn nhớ Makoto đã kể cho cậu
anh có năm người bạn, ba nữ và hai nam, họ đều là những người dễ gần và cá tính
đủ để làm thân. Haruka cũng có nghe vài điều về họ. Hai anh chàng đó cũng từng
là vận động viên bơi lội như Makoto, học cùng trường với nhau ở Kyoto. Trong số
ba bạn nữ, một người chơi ghita cho một band nhạc vô danh, và Haruka còn nhớ
man mán gì đó về một người tổ chức tiệc trà đạo. Hay là cắm hoa nhỉ? Có thể là cả hai. Haruka không quá cố gắng nhớ
về họ và quyết định rằng cậu đã quá mệt để có thể mà quan tâm đến những chuyện
đó.
Trong cơn mê man do sốt gây ra này,
tất cả những gì Haruka biết là Makoto, cũng khá dễ đoán, không gặp khó khăn trong việc kết bạn ở Tokyo. Năm người bạn
đó có thể sẽ lớn thành con số hai mươi
nếu anh ấy muốn. Makoto thật sự quá thân thiện để mà mọi người có thể xa lánh
được, với tất cả những sự tử tế như những cái chạm ngọt ngào lên một vầng trán
đang nóng sốt này. Haruka tưởng tượng ra cảnh một đám người vây quanh anh, ai
ai cũng kẹp những quyển sách dưới tay họ và vỗ nhẹ vào cái lưng vạm vỡ to lớn ấy,
tuôn ra những câu đùa mà một vận động viên bơi như anh chẳng thể nào hiểu nổi.
Cậu tự trấn an mình rằng những chuyện
đó không thể làm cậu khó chịu được, nhưng thực tế thì chúng đã làm rồi.
Makoto quay lại chỗ Haruka với một
chiếc khăn được xếp ngăn nắp. Anh ngồi xuống bên cạnh và đặt chiếc khăn lên
trán cậu. Một cảm giác lạnh đột ngột khiến
Haruka phải khẽ rùng mình.
“Xin lỗi.” Makoto nhanh nói. “Nó lạnh
quá à?”
Haruka cẩn thận lắc đầu để chiếc
khăn không rơi xuống. “Không sao,” cậu nói.
“Có chuyện gì à?” Makoto hỏi. “Ý tớ
là, ngoài việc cậu bị bệnh.” Tất nhiên rằng anh có thể cảm nhận được ngay. Bức
tường phòng thủ ngày thường của
Haruka còn không thể qua mặt Makoto được, nên cậu nghĩ bây giờ chắc mình dễ đọc
đến buồn cười.
“Không.” Haruka vẫn chối.
“Ồ, thôi nào. Nó hiện trên mặt cậu
hết rồi kìa.” Makoto phản bác.
Haruka ngước mặt lên nhìn đồng hồ.
Cậu đã quá đuối sức để có thể cãi lại Makoto với ý định tuôn ra những câu như “không có gì” hoặc “bỏ qua đi”.
“Lẽ ra giờ cậu đang ở trường.” Cuối
cùng Haruka cũng nói ra được, cảm thấy chóng mặt hơn bao giờ hết. Cậu ho vài
cái và khịt khịt mũi mình.
Makoto trông có chút bối rối, và
sau đó anh khẽ cười. “Cậu thành mẹ tớ rồi đấy à?” anh đùa cợt hỏi, đồng thời đặt
tay ép chiếc khăn lên trán Haruka.
“Chỉ là… bạn bè rồi này nọ.” Haruka bẽn lẽn. “Và ghi chú nữa,” cậu nhanh
chóng thêm vào, cứ như là đắp thêm một lớp phòng thủ, một bức tường bằng kính mỏng
manh mà Makoto có thể nhìn xuyên qua một cách dễ dàng.
“Ghi chú?” Makoto hỏi lại.
“Ừm, ghi chú” Haruka gật đầu.
“Ồ, không sao đâu.” Makoto khẳng định,
đôi mắt anh hạ dần xuống. Trông anh có vẻ rất dịu dàng, nhưng Haruka không thể
biết được đó có phải là do tâm trí mờ mịt của cậu đang đánh lừa cậu không.
“Tớ
không thể bỏ mặc cậu một mình, đúng không? Tớ sẽ trở thành loại người gì nếu tớ
làm như thế chứ?” anh khe khẽ hỏi. Tay anh vẫn đặt trên trán của Haruka cứ như
anh đã quên cả việc anh vẫn còn đặt nó như thế.
Haruka đỏ mặt. “Tớ có thể tự chăm
sóc mà.” Cậu thì thầm.
“Thử nhìn cậu bây giờ xem!” Makoto
đáp lại. “Khi cậu nhắc đến việc sẵn lòng
đến trường là tớ đã biết cậu không khoẻ rồi. Tớ muốn ở đây, bên cạnh cậu.”
Bên cạnh cậu.
Makoto từ từ rút tay khỏi trán cậu,
nhưng Haruka đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay của anh, từng ngón từng ngón một. Cậu
sẽ không thản nhiên làm điều này nếu như đầu óc cậu tỉnh táo. Makoto cũng nắm lấy
tay cậu, âm thầm nhưng dễ chịu, và tựa đầu anh vào góc giường của Haruka. Đột
nhiên một kí ức chợt ùa về, không có hình ảnh rõ ràng, như một cái bóng ma mị đang
thì thầm: Sẽ vô nghĩa nếu như không có cậu,
nó bảo.
“Sớm khoẻ bệnh nhé.” Makoto khẽ
nói. “Đừng quan tâm đến những việc khác.” Haruka không trả lời, bởi vì cậu đang
bận suy nghĩ về những thứ khác.
Makoto đã chọn việc ở lại đây thế
này, bên cạnh Haruka, trong khi anh ấy có thể ra ngoài cùng những người bạn
trong cái thành phố rộng mở đầy hứa hẹn này. Makoto không ở cùng với hai anh
chàng vận động viên bơi lội đến từ Kyoto, người chơi ghita cho ban nhạc vô
danh, hoặc cô nàng thích hay không thích cắm hoa đó. Anh không ở trong thư viện,
hay uống café cùng bạn và người quen. Thay vào đó, Makoto ở đây, ở căn nhà mốc
meo này, đem thuốc và khăn ướt cho cậu. Makoto đã chọn ở bên cạnh Haruka.
Mặt Haruka lại đỏ ửng lên, cậu có
thể cảm thấy điều này đã làm gương mặt cậu bừng sáng, nhưng cậu chẳng thể giấu
nó đi được. Với một cái thở dài mệt mỏi, cậu từ từ thả tay Makoto ra rồi dùng
chúng che khuất mặt mình lại. Cậu bảo Makoto rằng cậu muốn uống trà gừng để thông
cổ họng, nhưng lý do thật sự là muốn anh đi ra khỏi phòng hơn bất cứ thứ gì
khác lúc này. Để cho Makoto thấy cậu đỏ mặt như vầy quả là quá xấu hổ.
“Tớ sẽ quay lại ngay.” Makoto gật đầu
nói, rồi anh lại rời phòng một lần nữa. Haruka ló đầu ra khỏi hai tay đang che
trên mặt cậu khi biết anh ấy đã đi. Cậu vẫn còn có thể cảm nhận hơi ấm nơi tay
cậu, ngay giữa lòng bàn tay như một vì sao ngân hà. Cậu giữ chặt nó vào má
mình, mong rằng hơi ấm sẽ thoát ra, nhưng nó không thay đổi mấy. Mặt cậu lúc
này vẫn đỏ bừng nóng hổi.
Và như thế, Haruka bắt đầu nghi ngờ
cơn sốt của mình không đơn thuần xuất phát từ việc tình cờ đi dạo dưới mưa.
Ba
Không phải là Haruka không thể kết
bạn. Ừ thì, họ chỉ gần-như là người quen, nhưng
cũng là những người khá tử tế. Đôi lúc, khi cậu không có hứng thú ngồi
ăn một mình trên chiếc ghế dài ở công viên sau giờ tập buổi sáng, hoặc là khi cậu
không có kế hoạch đi gặp Makoto, cậu sẽ ăn trưa cùng với ba người đồng đội của
mình. Cậu thường hay im lặng suốt cả buổi, chỉ mở miệng để nói những câu trả lời-chỉ-có-một-từ
nếu như ai đó hỏi cậu, nhưng có vẻ như họ
không để tâm lắm. Việc luyện tập có thể cô đơn, và Haruka cho rằng có một đồng
đội im lặng còn hơn là không có ai cả.
Hôm nay, cậu đang chạy cùng ba đồng
đội ấy ở công viên gần câu lạc bộ bơi lội. Haruka không phải là kẻ thích chạy lắm—và
cậu vẫn còn chưa dứt bệnh, dù sao thì, sử dụng quá sức không phải là điều nên
làm—nên cậu vui lòng với việc giữ một khoảng cách nhất định đằng sau những người
khác. Đột nhiên một người trong số họ quay đầu lại và nở một nụ cười với
Haruka.
“Này, Nanase!” Cậu ấy gọi, trút hơi
thở của mình ra, “Cậu có bao giờ tập chạy khi còn bơi ở trường trung học
không?”
Haruka gật đầu. “Có một chút.”
Một cậu con trai khác quay lại nhìn
qua vai. “Tập thể lực quả là mệt mỏi nhất.”
“Đúng rồi đó!” Cậu thứ ba xen vô.
“Nhưng bạn gái của tớ lúc nào cũng bắt tớ phải chạy cùng cô ấy. Cô ấy bảo, Yuta! Nếu như anh muốn được thi đấu ở
Olympics thì anh phải tập chạy với em mỗi ngày! Tớ thì nghĩ cô ấy chỉ muốn
dành nhiều thời gian hơn với tớ.” Haruka nhận ra anh chàng này quả là nhiều
chuyện nhất nhóm.
“Bạn gái tớ thì lại quá bận để mà
chạy cùng nhau.” Cậu thứ nhất thở dài. “Trường Y mà, chịu thôi.”
“Ít nhất thì cậu còn có bạn gái.”
Yuta, cậu đồng đội nhiều chuyện,
nhìn sang phía Haruka. “Còn cậu thì sao, Nanase? Cậu có “ai” không?”
Đây là chủ đề tán gẫu mà Haruka muốn
tránh nhất, nhưng nó cũng sẽ xuất hiện dù sớm hay muộn thôi. Cậu đang tính lắc
đầu và bảo với họ rằng không, nhưng cậu
không thể ép bản thân nói ra điều đó. Rồi đột nhiên cậu nghĩ đến Makoto. Cậu nắm
chặt bàn tay mà Makoto thường hay giữ, tự hỏi bản thân rằng tại sao mình lại nghĩ đến cậu ta, và cậu biết mấy cậu
trai kia vẫn đang chờ cậu trả lời.
Cuối cùng, Haruka bảo “không, tớ
không có” nhưng câu trả lời này lại không thật với lòng cậu.
“A, một ngày nào đó!” Một cậu nói.
“Nếu như cậu muốn thì sẽ có thôi.”
Haruka dừng lại, cố gắng lấy lại nhịp
thở và ho cho hết những thứ cơn bệnh còn bỏ sót lại, nhưng rồi cậu lại cảm thấy
khó chịu. Cứ như ai đó đang dậm mạnh vào lòng ngực và cậu cảm thấy chóng mặt
hơn cậu nghĩ. Cậu ra hiệu cho những người còn lại chạy tiếp, và các gần-như-là đồng đội của cậu chỉ nhún vai
rồi tiếp tục trên con đường bỏ mặc cậu lại, như cậu có thể dự đoán được. Cậu cố
gắng hình dung ra việc họ chạy cùng với những người quan trọng với họ, sánh bước
cùng nhau, nhưng thứ duy nhất trong cậu lại là những hồi tưởng về những lần đi
bộ cùng với Makoto ở Iwatobi.
Trong khi Haruka đang cố lấy lại nhịp
thở, trong khi những người khác tiếp tục chạy với chuỗi hình ảnh tưởng tượng
cho đến khi khuất mắt cậu, trong đầu cậu bây giờ chỉ có duy nhất một dòng suy
nghĩ.
“Mình muốn chạy cùng Makoto.”
Năm trăm bảy mươi ba
Trong năm trăm bảy mươi ba con người
đang đại diện cho buổi họp mặt bơi lội giữa các trường đại học, không có ai là
Makoto. Chính xác thì có mười tám hướng dẫn viên, năm huấn luyện viên, khoảng
hai trăm sinh viên, hai mươi tám vận động viên trong đội của Haruka, có lẽ ba
mươi người ở đội bên kia, và số còn lại là những vị khách mời nổi tiếng cùng những
nhà tài trợ. Nhưng thực tế thì, dù Makoto đã nói “ừm, tớ sẽ đến đó, hàng ba ghế thứ năm,”- chỗ ngồi quen thuộc của
anh ngay dãy ghế đầu tiên, anh không có ở đó. Haruka quét mắt qua đám đông những
gương mặt mờ nhạt một lần nữa trước khi đeo mắt kính bơi vào và bỏ cuộc.
Trận đua đầu tiên của cậu, 100 mét
bơi tự do, xem ra có vẻ ổn. Cậu đứng nhì tổng thể, lập nên kỉ lục mới cho bản
thân mình. Khi đang kéo mình khỏi hồ bơi, cậu liếc mắt nhìn lên hàng ba, ghế thứ
năm. Giờ đây đang có một cụ già ngái ngủ ngồi đấy. Vẫn không phải là Makoto.
Trận đua tiếp theo của cậu, lần này
là 200 mét, không khả quan cho lắm. Cậu đứng hạng năm tổng thể. Khi đang bước
ra khỏi hồ, cậu nghe thấy huấn luyện viên mắng vào mặt cậu về việc phải biết giữ
tốc độ tốt hơn trong lần sau nhưng Haruka chẳng buồn lắng nghe. Một lần nữa, cậu
nhìn lên phía hàng ba, ghế thứ năm, và một lẫn nữa, cái ghế đó vẫn không có ai
ngồi tên là Tachibana Makoto.
Điều này không nên làm phiền lòng cậu
đến mức này, nhưng nó đã như thế mất rồi. Cậu tự dặn bản thân rằng dù sao không phải lúc nào Makoto cũng đều dự được
hết các buổi đua của cậu, nhưng thật sự thì anh ấy chưa bao giờ bỏ lỡ bất kì buổi
nào anh cam đoan rằng sẽ có mặt. Trong khi đội của Haruka đã rời khỏi nhà thi đấu,
chia thành nhóm đi đến quầy thức ăn hay vào ngay phòng tập, Haruka đi đến dãy
ghế và tìm chỗ ngồi quen thuộc của Makoto.
Khi ngồi xuống ghế thứ năm, hàng
ba, Haruka cảm thấy điện thoại đang run lên trong túi mình. Tên người gọi hiện
lên “Makoto”.
“A! Haru, buổi họp mặt kết thúc rồi à?” Nghe như vẻ anh ấy đang ở một
nơi ngoài trời đông đúc vậy. “Ồ, xin lỗi.”
Chắc là anh ấy lại vô tình đụng trúng người đi đường, và giờ anh đang liên tục
xin lỗi.
“Phải.” Cậu trả lời.
“Tớ xin lỗi!” Makoto thắm thiết. “Tớ kẹt phải học trong thư viện. Cậu không tin nổi đâu, tớ đã ngủ quên
ngay trên sách mình đấy… xấu hổ làm sao! Có cả nước dãi nữa chứ.”
Haruka không nén lại được một nụ cười
khi nghe thế, và cậu thấy mừng khi hồ bơi không còn ai cả, ngoài trừ những người
giữ hồ. Cậu mừng khi Makoto không thấy cảnh này.
“Không sao đâu.” Haruka trả lời
bình tĩnh hết sức có thể. “Cậu vẫn đang đến đây chứ?”
Makoto không trả lời một lúc lâu, chắc
là do anh ấy đang cố luồn lách qua những con đường. Bây giờ ắt phải đông đúc lắm,
và cậu cảm thấy thật tệ khi Makoto phải vượt qua những con đường như thế để đến
với Haruka nơi họp mặt mà anh ấy đã lỡ mất
rồi.
“Ừm! Tớ sắp đến nơi rồi. Tớ cứ lo là cậu đã về mất!”
“Không.” Haruka trả lời. “Tớ đang
ngồi ngay chỗ cậu.”
Haruka có thể nghe thấy tiếng
Makoto cười dù với những tiếng ồn phía sau. “Hàng ba, ghế thứ năm.” Anh lẩm nhẩm thích thú.
“Phải.” Haruka trả lời, nhưng tất cả
những gì cậu nhận được là sự im lặng từ đầu bên kia.
“Tớ cảm thấy thật tệ khi bỏ lỡ trận đua của cậu, Haru.” Makoto thú
nhận.
Điều này khiến cho mặt Haruka đỏ bừng
lên, và cậu không thể đổ lỗi cho cơn sốt được nữa rồi. Cậu chỉ nhìn chằm chằm
xuống đôi giầy của mình, không rõ nên nói gì tiếp theo.
“Đừng cảm thấy thế.” Haruka nhỏ nhẹ
nói.
“Cậu không giận chứ?”
“Không giận.”
Makoto thở phào nhẹ nhõm. “A, okay. Tớ sắp đến trường cậu rồi. Cậu có
muốn tớ mua bữa tối luôn không?”
Haruka không thể mong gì hơn được nữa.
“Ừm.”
“Cậu muốn ăn gì nào?”
Haruka nghĩ một hồi. “Bất cứ thứ gì
cậu muốn.”
“Sao cơ? Không ăn cá thu hôm nay à?” Makoto cười lớn. Sau đó, một
cánh cửa gần Haruka nhất mở toang ra và Makoto từ từ bước vào, vẫn còn đang đeo
chiếc kính gọng đen của anh. Tóc anh trông rối bù dưới chiếc nón len và balo của
anh thì chưa được khoá kĩ càng. Dù thế, anh có vẻ nhẹ nhõm khi thấy Haruka. Cậu
chỉ ngồi yên trên ghế và cúp điện thoại trong khi Makoto nhẹ nhàng ngồi xuống
chiếc ghế bên cạnh cậu.
“Cậu nói thật chứ? Ăn gì cũng được à?” Makoto cẩn thận hỏi lại.
“Đừng có khiến tớ rút lại lời nói.”
Haruka quở trách.
“Haru!”
Hai người họ ngồi yên thêm một giờ
nữa, nghiêng người đến hàng rào kim loại và nhìn chăm chăm vào làn nước trong
bóng tối. Makoto hầu như chỉ nói về một ngày của anh ấy ở trường, hàng đống
chuyện đời thường mà Haruka có thể đã nghe đến hơn mười ngàn lần, và một lần nữa,
có vẻ như họ đang trong thế giới của họ, chỉ riêng họ thôi.
“Muốn đi ăn bây giờ không?” Sau một
hồi, Haruka quyết định mở lời hỏi.
“Một chút nữa thôi.” Makoto trả lời.
“Tớ thấy ổn với nơi mình đang ngồi hiện giờ.” Anh ấy cười một nụ cười đậm chất Makoto, và Haruka cảm thấy như muốn đổ sập
về phía lưng ghế khi nhìn thấy nó, nhưng cậu giữ nguyên tư thế ngồi với đầu gối
đang bị lung lay và một cảm giác chóng mặt lại xuất hiện mỗi lần ở cạnh Makoto.
Và trước
khi kịp nhận ra, họ đang chạm vai vào nhau, gần đến mức Haruka cảm giác như bị
dụ dỗ nghiêng đầu tới chỗ anh và nghỉ ở đó một lúc.
[HẾT CHAP 1]
t mới mò đk wp này hôm nay và cả ngày này ngồi cày dou vs fic, thiệt tình đã very very hạnh phúc
Trả lờiXóaMakoharu cutoe ko cịu đk
fic cũng cutoe ko chịu đk
thanks mn đã làm việc chăm chỉ
hóng chap mới